Sogyal Rinpoche
Việt dịch: Nhóm Thuận Duyên
Việt dịch: Nhóm Thuận Duyên
Khi chúng
ta nói về một vị Lama, một đạo sư hay nguyên tắc của Guru, điều quan trọng là
nhớ rằng Guru không phải chỉ là một người. Đạo sư đại diện cho sự khuyến khích
của sự thật; ngài đại diện cho sự kết tinh của lực gia trì, từ bi và trí tuệ
của chư Phật và mọi Đạo sư.
Có
lẽ, hình mẫu xúc động và chính xác nhất của bản tánh chân thật của Đạo sư mà
tôi từ nghe nói đến từ thầy tôi, ngài Jamyang Khyentse Chokyi Lodro. Ngài nói
rằng mặc dù bản tánh của chúng ta là Phật, nhưng nó bị che chướng từ thời vô
thủy bởi đám mây ngu dốt và vô minh. Tuy nhiên, bản tánh chân thật này, Phật
tánh của chúng ta, không bao giờ đầu hàng sự chuyên chế của ngu dốt; đâu đó nó
vẫn đang chống lại sự kiểm soát đó.
Như
thế, Phật tánh của chúng ta có một khía cạnh tích cực, chính là “vị thầy bên
trong” của ta. Từ thời điểm ta trở nên vô minh, vị thầy này đã làm việc không
mệt mỏi vì chúng ta, cố gắng không mệt mỏi để mang chúng ta lại với sự chói
ngời và khoáng đạt của bản tánh chân thật. Không một lúc nào mà vị thầy bên
trong bỏ rơi hay từ bỏ chúng ta, ngài Jamyang Khyentse nói tiếp. Trong sự từ bi
tuyệt đối, người ta với lòng từ bi tuyệt đối của tất thảy chư Phật và các bậc
giác ngộ, vị thầy này làm việc không ngừng vị sự phát triển của chúng ta –
không chỉ trong đời này mà còn trong tất cả các đời trước kia – sử dụng mọi
phương tiện thiện xảo và mọi kiểu hoàn cảnh để giảng dạy và tỉnh thức chúng ta,
và chỉ dẫn chúng ta quay trở về với sự thật. Hàng ngày, chúng ta có thể nhận ra
rằng cuộc đời đang dạy chúng ta như thế nào. Nó có thể là một bài học mà ta
chẳng hề muốn, nhưng ta không thể chạy trốn khỏi sự thật đó, bởi đời chỉ tiếp
tục và tiếp tục dạy chúng ta. Đây là tính phổ quát của Bậc Đạo sư.
Khi
chúng ta cầu nguyện và chí thành đi tìm sự thật trong một thời gian dài, đạo sư
của tôi nói tiếp, và khi nghiệp của chúng ta được tịnh hóa đủ, vị thầy bên
trong thực sự bắt đầu thị hiện rõ ràng hơn và mang hình tướng vị thầy bên ngoài
mà chúng ta thực sự đối mặt. Sự gặp mặt này là điều quan trọng nhất của bất cứ
đời nào. Vị thầy bên ngoài này là ai? Không gì khác hơn chính là hiện thân và
khẩu và đại diện [tức thân, khẩu và ý] của vị thầy bên trong. Ngài dạy cho
chúng ta cách thức nhận được thông điệp của vị thầy bên trong của mình, và cách
thức nhận ra vị thầy tối thượng bên trong, khôi phục niềm tin vào bản thân và
như thế giải phóng chúng ta khỏi khổ đau đến từ việc không biết bản tánh chân
thực của mình.
Vị
thầy bên ngoài là người đưa tin, vị thầy bên trong là sự thật. Nếu ai đó muốn
gọi điện thoại cho bạn, ví dụ, họ cần quay số của bạn. Giống như vậy, chư Phật
gọi chúng ta thông qua Phật tánh, vị thầy bên trong của chúng ta. Ngài là đường
dây trực tiếp, nhưng cho đến khi bạn biết cách lắng nghe, chính vị thầy bên
ngoài là người trả lời điện thoại. Chư Phật làm việc thông qua ngài, đến với
bạn. Điều quan trọng là không đánh mất nhận thức về sự kết nối giữa vị thầy bên
trong và bên ngoài này. Vị thầy bên ngoài đang giảng cho bạn cách thức tìm thấy
chính bản thân, cách tìm ra vị Phật bên trong. Ngài giới thiệu bạn với chính
mình, và cho đến khi bạn tìm thấy vị Phật bên trong, ngài sẽ là người thay thế
đó.
Trong
giáo lý Dzogchen, Đức Liên Hoa Sinh đại diện cho nguyên tắc vũ trụ này. Ngài
được coi là hiện thân của chư Phật trong quá khứ, đại diện của chư Phật hiện
tại, và suối nguồn mà từ đó chư Phật tương lai đến. Ngài là vị Đạo sư vĩnh cửu,
ở đó tất cả chư đạo sư đều hiện hữu. Rất nhiều các đạo sư vĩ đại của truyền
thống Tây Tạng nhận được cảm hứng từ ngài, và là hóa thân của ngài, như chùm
ánh sáng đến từ mặt trời. Bởi thế nếu bạn có kết nối với bất kỳ ai trong đó
[tức là trong số rất nhiều các đạo sư kể trên: ND], các ngài sẽ dẫn bạn đến với
ngài. Sự kết nối dưới hình thức con người của ngài với bạn chính là vị thầy của
bạn. Chính thông qua bậc đạo sư, bạn có thể nhận ra ngài.
Dù
bạn coi Đức Liên Hoa Sinh là gì, hay bạn coi đạo sư của mình là gì, đó chính là
Dzogchen. Trạng thái tuyệt đối của Dzogpa Chenpo là tâm trí tuệ của vị thầy
bạn. Bởi thế bạn không nên coi ngài là một người bình phàm. Ngài đại diện cho
sự thật hay trí tuệ làm bạn xúc động và truyền cảm hứng cho bạn. Vì thế với
bạn, ngài đại diện cho tâm trí tuệ nhiều đến mức chỉ nghĩ về ngài đã kết tinh
toàn bộ giáo lý và thực hành thành bản chất cốt tủy. Đạo sư không tách biệt với
giáo lý; trên thực tế, ngài là năng lượng, sự thật và từ bi của Pháp. Ngài là
hiện thân của Dzogpachenpo [Đại toàn thiện], bởi thế bất cứ khi nào bạn nghĩ về
bậc đạo sư của bạn hay Đức Liên Hoa Sinh, điều đó sẽ kêu gọi sự gia trì của các
ngài đến với bạn. Đây chính là suối nguồn cơ bản của sự truyền cảm hứng của các
thực hành Dzogchen.
Như
Đức Kalu Rinpoche nói trong Pháp hội cộng đồng cuối cùng của ngài: “Người chúng
ta gọi là Phật, là Lama, không phải là thứ vật chất như sắt, pha lê, vàng hay
bạc. Các con không bao giờ được nghĩ về các ngài với thái độ thực dụng như thế.
Bản chất của Lama hay Phật là tánh không, bản tánh của các ngài là sự sáng tỏ;
sự hiển bày của các ngài là trò chơi của giác tánh không ngăn cản. Ngoại trừ
điều đó, các ngài không có hình tướng, dạng thức hay màu sắc vật chất, thực sự
nào – như là sự chói ngời trống rỗng của hư không. Khi chúng ta hiểu các ngài
như thế, chúng ta có thể phát triển được niềm tin, hòa tâm chúng ta với các
ngài, và để tâm an trú một cách yên bình. Thái độ và thực hành vô cùng quan
trọng.”
Chúng
ta cần nhân hóa sự thật để có thể tiếp cận với nó. Không như thế, làm sao ta có
thể hiểu được điều tuyệt đối? Với chúng ta, Đạo sư là hình tướng con người của
sự thật [hay chân lý]. Như ngài Dilgo Khyentse Rinpoche từng nói, “Không có vị
Phật nào trở nên giác ngộ mà không nương tựa vào một bậc thầy tâm linh.” Các
bạn cần nhận ra sự tuyệt đối bên trong sự ngự trị của tâm bình phàm. Và con
đường vượt khỏi tâm là thông qua trái tim và thông qua lòng sùng mộ. Như Đức Phật
từng nói với ngài Shariputra [Xá Lợi Phất]: “Chính thông qua lòng sùng mộ, và
chỉ lòng sùng mộ thôi, mà người ta nhận ra sự tuyệt đối.”
Đức
Nyoshul Khen Rinpoche chỉ ra rằng, “Theo [giáo lý] Dzogchen, và sự tiếp cận đặc
biệt của một vị Đạo sư Dzogchen vĩ đại, ngài Shri Singha, có một cách để nhận
ra bản tánh của tâm chỉ thông qua lòng sùng mộ. Có nhiều trường hợp hành giả
chỉ thông qua lòng sùng mộ chí thành mà chứng ngộ, dù vị thầy của họ đã mất hay
không ở gần họ về mặt vật lý. Bởi các lời cầu nguyện và lòng sùng mộ, bản tánh
của tâm được chỉ ra. Ví dụ nổi tiếng nhất chính là về Đức Longchenpa và Đức
Jigme Lingpa.
Dzogchen
không thể được nhận ra chỉ với kiến thức hay ý nghĩ của tâm bình phàm, mà phải
thông qua sự thanh tịnh của con tim. Bởi Dzogchen là vượt ra ngoài tâm, nó là
trí tuệ rigpa, thứ chỉ có thể được trao truyền thông qua sự thân cận giữa bậc
đạo sư và đệ tử.
Khi
đạo sư có thể mở trái tim sâu kín của bạn, và giúp bạn nhận ra hình ảnh sức
mạnh không thể phủ nhận của bản tánh của tâm, cơn sóng của lòng biết ơn hoan hỉ
dâng lên trong bạn hướng về người giúp bạn nhận thấy, và sự thật bạn nhận ra mà
đạo sư vẫn đại diện bên trong, giáo lý, và tâm trí tuệ. Cảm xúc chân chính,
không giả tạo đó luôn luôn bám chắc vào kinh nghiệm bên trong, không thể phủ
nhận, được lặp lại – sự thấu suốt được lặp lại của sự nhận ra trjwc tiếp – và
điều này là cái mà chúng ta gọi là sùng mộ, mbgu trong tiếng
Tạng. Mogu nghĩa là “mong nỏi và kính ngưỡng”: kính trọng với
bậc đạo sư, cảm giác phát triển ngày càng sâu sắc khi bạn hiểu hơn ngài là ai,
và mong mỏi thứ mà ngài có thể chỉ ra trong bạn, bởi bạn hiểu đạo sư là kết nối
về tâm với sự thật tuyệt đối và hiện thân của bản tánh của tâm của bạn.
Bởi
thế, điều quan trọng là biết được rằng lòng sùng mộ thực sự là gì. Nó không
phải sự khâm phục vô tâm; nó không sự từ bỏ trách nhiệm với bản thân, cũng
không phải sự theo đuôi không phân biệt một cá tính hay ý nghĩ kỳ quặc khác.
Lòng sùng mộ thực sự là sự tiếp thu không ngừng sự thật. Lòng sùng mộ đến từ
thái độ biết ơn có phần nể sợ và kính trọng, nhưng đó là thái độ tỉnh giác, có
nền tảng và trí tuệ.
Càng
quán chiếu về sùng mộ và địa điểm cùng như vai trò của nó trong mọi hoàn cảnh
của giáo Pháp, tôi càng nhận ra rằng nó là một phương tiện thiện xảo mạnh mẽ vô
cùng quan trọng giúp chúng ta tiếp thu nhiều hơn chân lý trong giáo lý của Đạo
sư. Như thế, lòng sùng mộ trong một khía cạnh là cách thức thực tiễn nhất để
đảm bảo sự kính trọng toàn vẹn cho giáo lý, và như thế là cánh cửa đến với giáo
Pháp, điều mà bậc đạo sư hiện diện và trao truyền. Bạn càng sùng mộ, bạn càng
dễ dàng tiếp cận với Pháp; như thế cơ hội để Pháp hòa vào tâm bạn càng nhiều,
và như thế mang đến một sự chuyển hóa tâm linh hoàn toàn.
Lòng
sùng mộ trở thành cách thức đơn giản nhất, thanh tịnh và nhanh nhất để nhận ra
bản tánh của tâm chúng ta và mọi vật. Khi chúng ta tiến bộ trong đó, tiến trình
tự phát lộ sẽ độc lập một cách diệu kỳ: Chúng ta, từ phương diện của mình, liên
tục cố gắng phát khởi sùng mộ, lòng sùng mộ chúng ta khởi lên tự tạo ra các
hình ảnh về bản tánh của tâm và những hình ảnh này chỉ làm sâu sắc thêm lòng
sùng mộ với bậc đạo sư, người đang truyền cảm hứng cho chúng ta. Bởi thế lúc
cuối cùng, lòng sùng mộ sẽ sinh ra trí tuệ: sùng mộ và kinh nghiệm sinh động về
bản tánh của tâm sẽ trở nên không thể tách rời và truyền cảm hứng cho nhau.
Như
Đức Dilgo Khyentse Rinpoche từng nói, “ Lòng sùng mộ là bản chất của con đường,
nếu chúng ta có trong tâm không gì khác ngoài bậc Đạo sư và cảm thấy không gì
khác ngoài lòng sùng mộ chân thành, bất cứ điều gì xảy ra cũng được nhìn nhận
là sự gia trì của ngài. Nếu chúng ta đơn giản thực hành với lòng sùng mộ hiện
tại này, đó sẽ chính là một lời cầu nguyện.
Khi
mọi ý nghĩ thấm nhuần lòng sùng mộ với đạo sư, sẽ có một niềm tin tưởng tự
nhiên rằng điều đó sẽ chăm sóc mọi điều có thể xảy ra. Mọi hình tướng đều sẽ là
đạo sư, mọi âm thanh là lời cầu nguyện, và mọi ý nghĩ hỗn độn và vi tế khởi lên
đều là lòng sùng mộ. Mọi thứ được giải phóng một cách tự nhiên trong bản tánh
tuyệt đối, như là nút thắt được cởi ra trên bầu trời.
Dù
bất cứ điều gì xảy ra, niềm tin tưởng tự nhiên này sẽ mang lại cho chúng ta một
khả năng bẩm sinh triệu thỉnh sự ấm áp và lực gia trì của chân lý khi cần
thiết. Nó đến từ việc nhận ra tri kiens, và từ điều này lòng từ bi rộng lớn
cũng sinh khởi. Như Đức Nyoshul Khen từng giải thích: “Khi con nhận ra ý nghĩ
chân thực của tánh không hay Dzogpachenpo, từ bi không nỗ lực sẽ sinh khởi với
mọi chúng sinh chưa chứng ngộ; nếu nước mắt có thể diễn tả từ bi, con sẽ khóc
đến khi kết thúc.” Ba thứ, tri kiến, sùng mộ và từ bi không thể tách rời, cùng
một vị - vị của Pháp.
Trích
trong cuốn “Dzogchen và Padmasambhava”, Sogyal Rinpoche.
Việt
dịch: Nhóm Thuận Duyên.
No comments:
Post a Comment