Mokurai là thiền sư của
chùa Kennin, biệt danh là Tịnh Sấm. Ngài có một đệ tử được gởi gấm tên là Toyo,
chỉ mới có mười hai tuổi. Mỗi buổi sáng và mỗi buổi tối Toyo thấy các đệ tử lớn
tuổi hơn thường đến viếng sư phụ mong được chân truyền thiền học và chỉ dạy
công án để định tâm. Toyo cũng ước được tọa thiền.
"Hãy ráng chờ thêm
nữa," Mokurai bảo. "Con hãy còn bé lắm."
Nhưng đứa trẻ cứ nài nỉ
mãi nên sư phụ cũng chiều lòng.
Một
buổi tối Toya đến bên ngoài cửa phòng của sư phụ đúng giờ. Cậu đánh chiêng báo
hiệu, đảnh lễ ba lần ngoài cửa rồi đến ngồi trước mặt sư phụ trong sự yên lặng
kính cẩn.
"Con
đã nghe tiếng vỗ của hai bàn tay," Mokurai bảo. "Bây giờ chỉ cho ta
tiếng vỗ của một bàn tay."
Toyo
cúi lạy và lui về phòng mình mà quán chiếu đến công án này. Từ cửa phòng cậu ta
có thể nghe văng vẳng tiếng nhạc của các cô đầu geisha. "Ồ! có rồi!"
cậu reo lên.
Đêm
hôm sau, khi sư phụ bảo cậu diễn tả tiếng vỗ của một bàn tay, Toyo bắt đầu đàn
bài nhạc của các cô đầu.
"Không,
không,” thiền sư Mokurai bảo. "Chẳng phải thế đâu. Đó không phải là tiếng
vỗ của một bàn tay. Con chẳng hiểu gì cả."
Cho
rằng tiếng nhạc văng vẳng quấy rầy quá, Toyo bèn tìm một căn phòng vắng lặng
hơn. Cậu ta nghĩ miên man. "Thế nào là tiếng vỗ của một bàn tay?" Cậu
chợt nghe có tiếng nước rơi. "Ta được rồi," cậu tưởng.
Khi
cậu gặp lại sư phụ, Toyo bắt chước tiếng nước rơi.
"Cái
gì vậy?” thiền sư Mokurai hỏi. "Đó là tiếng giọt nước rơi, nhưng không
phải là tiếng vỗ của một bàn tay. Ráng nữa đi."Thất vọng, Toyo mặc tưởng
đến tiếng vỗ của một bàn tay. Cậu nghe tiếng gió thoảng. Nhưng lại bị gạt đi.
Cậu
nghe tiếng cú kêu. Lại cũng bị từ chối.
Tiếng
vỗ của một bàn tay lại không phải là của bầy châu chấu.
Toyo
đến và đi cũng phải mười bận viếng Thầy với nhiều tiếng động khác nhau. Tất cả
đều sai bét. Cả một năm cậu cứ suy nghĩ về tiếng vỗ của một bàn tay là thế nào.
Cuối
cùng, cậu bé Toyo đi vào thiền định và quán chiếu tất cả các tiếng động.
"Con chẳng còn biết thêm tiếng động nào khác nữa," cậu giải thích về
sau này, "do đó con đạt đến tiếng động vô thanh."
Toyo
đã ngộ được tiếng vỗ của một bàn tay.”
Câu
chuyện thật có thể là phức tạp hơn chuyện vừa kể. Công án Tiếng Vỗ Của Một Bàn
Tay là một trong các công án phổ biến và được ưa chuộng tại Nhật Bản. Điều cần
ghi nhận rằng cậu bé Toyo chỉ mới 12 tuổi khi xin tham công án, và mất một năm
thì hiểu – nghĩa là cậu quá trẻ cho một nghi án quá lớn. Nếu 13 tuổi mà ngộ
đạo, thì hiển nhiên phải là bậc tái sanh. Còn khi cậu Toyo nói với thầy là
"... con đạt đến tiếng động vô thanh," nhỡ nếu gặp thầy khó tính thì
thế nào thầy cũng còn bắt xét nét nữa.
Nhưng câu chuyện được kể
lại theo một bố cục hợp lý lắm: cậu bé nhận ra từ tiếng nhạc cô đầu, sang tiếng
mưa rơi, gió thoảng, cú kêu, châu chấu bay ... và đủ thứ tiếng khác (trên
nguyên tắc là tất cả thứ tiếng; mà làm sao nghe được đủ hết thứ tiếng trên đời
này?) để rồi tới tiếng vô thanh.
(sưu tầm)
No comments:
Post a Comment